Ảo Não

Vẫn hẹn chi nè để dối anh
Còn trăng rụng bóng vỡ khung vành
U hoài sớm đã thành tro lạnh
Nỗi nhớ xa rồi thoảng vị tanh
Gác cũ ai ngồi xiêu rộng ảnh
Thềm xưa lá đổ rũ tơ cành
Ôm từng kỷ niệm giờ tan nhánh
Ảo não trong hồn hết đẹp xanh

Mộng Du Tuyết Trinh

Thất Tình

Mỗi lúc ngồi đây tủi một mình
Ôm lòng chẳng thốt, vẫn làm thinh
Còn đâu mộng cũ êm đềm tháng
Chỉ biết ngày xưa quạnh quẽ hình
Giữa lối hờn căm sầu kỷ niệm
Qua miền uất hận tưởng bình minh
Hồn tan tựa giấc hoa vừa vỡ
Lặng lẽ buồn đau khổ thất tình.

Mộng Du Tuyết Trinh

Thất Tình

Mỗi lúc ngồi đây tủi một mình
Ôm lòng chẳng thốt, vẫn làm thinh
Còn đâu mộng cũ êm đềm tháng
Chỉ biết ngày xưa quạnh quẽ hình
Giữa lối hờn căm sầu kỷ niệm
Qua miền uất hận tưởng bình minh
Hồn tan tựa giấc hoa vừa vỡ
Lặng lẽ buồn đau khổ thất tình.

Mộng Du Tuyết Trinh

Lẻ Bóng

Gió thổi mành khua động não chờn
Sương dày rớt trượt giữa đường trơn
Đèn khuya thổn thức nhà nghiêng ngã
Bút thảo trầm ngâm dạ rũ vờn
Ngõ vắng dường như mùi cỏ quạnh
Thôn nghèo một mái chỉ nàng đơn
Mang màu cổ tích chìm song thẫm
Vẳng lại hồi chuông ngỡ tiếng đờn.

Mộng Du Tuyết Trinh

Lẻ Bóng

Gió thổi mành khua động não chờn
Sương dày rớt trượt giữa đường trơn
Đèn khuya thổn thức nhà nghiêng ngã
Bút thảo trầm ngâm dạ rũ vờn
Ngõ vắng dường như mùi cỏ quạnh
Thôn nghèo một mái chỉ nàng đơn
Mang màu cổ tích chìm song thẫm
Vẳng lại hồi chuông ngỡ tiếng đờn.

Mộng Du Tuyết Trinh

Có Lẽ Ghen

Nơi thềm gió rụng cảnh tàn sen
Liễu sợ mùa sang để dính phèn
Mắt ngọc còn đau vì kẻ thẫm
Tim hờn đã lạnh thấy hồn đen
Vài phen nghĩa ấy hoài trông bẩn
Một lúc tình đây tưởng đỗi hèn
Bởi biết duyên này đâu đượm rỡ
Thêm buồn quạnh quẽ chắc từng ghen

Mộng Du Tuyết Trinh

Mọ Thời Tím Lộng

Lối cũ anh về chẳng dịu hương
Chiều qua vội vã bước sang đường
Bơm càn xác rã rơi từng cửa
Pháo nổ thân rời vỡ vạn phương
Giữa nẻo trần gian màu váng nhện
Dòng trên cảnh lạc nét xuân hường
Đâu rồi tím lộng thơ hồng đỏ
Mãi bỏ xa người một dáng thương

Mộng Du Tuyết Trinh

Mộng Rỡ

Gối mỏi trần gian giữa dặm đời
Chen vào đáy dạ nỗi sầu khơi
Tình trao đọng mãi hồn lay lắt
Nghĩa tỏ bày luôn lại rối bời
Chạnh nhớ ngày xưa nghèo vẫn tưởng
Thương hoài kỷ niệm khó mà vơi
Chừ mong ý cũ từng đem gởi
Để mộng đừng tan rỡ sáng ngời

Mộng Du Tuyết Trinh

Nhìn Gà Hoá Cuốc

Buốt mỏi buồng tim hỡi vợ chồng
Xem nè .. rõ sạch chẳng còn lông
Ưng lên cái cổ thêu màu mận
Cứ ngỡ thằng cha vẻ bụi hồng
Chợt thấy đêm tìm chim giữa biển
Đâu ngờ sáng lại tưởng tầng không
Làm bay bỗng nhả lời thơ tếu
Thổn thức hồn ai trĩu ruộng đồng...

Mộng Du Tuyết Trinh

Nhớ Mẹ

Vẫn đọng mười phương đỏ nhánh hồng
Trong Vườn bướm lượn dõi rồi trông
Còn mong buổi sớm vờn mây đượm
Đã thoảng hồn thơ quyện ý nồng
Mộng cũ trăng mờ len đỉnh núi
Mơ sầu gió lặng giữa tầng không
Giờ đây dáng ngủ nằm yên nhẹ
Thưởng thức chùm hoa nghĩ mẹ trồng

Mộng Du Tuyết Trinh

Mộng Du Tuyết Trinh

Bút lực: 1039

Trang 1/2613