Chờ Thôi

Đường xa thục nữ vấn vương sầu
Thả bộ theo triền cuối lũng sâu
Góp nhặt thời gian tình đỏ cỗi
Tìm mong kỷ niệm nghĩa thơm nhầu
Nơi nhà khắp bản đêm mùa hạ
Chốn nọ nương đồng giữa buổi ngâu
Bóng nhỏ cầu ô bày đãi ngọc
Chờ thôi mãi đón gửi mơ đầu

Mộng Du Tuyết Trinh

Cho Đến Bao Giờ

Xa nhà những tháng bận người đâu
Cuộc sống trầm luân ngỡ buổi đầu
Xứ lạ tương phùng đêm tủi nẫu
Dương tà cách biệt cảnh hờn sâu
Màn sương phủ khắp chân trời dỗi
Biển sóng bày quanh cõi nguyệt sầu
Trĩu hết tâm hồn nên cả sợ
Bao giờ cảm thán nghĩa tình lâu

Mộng Du Tuyết Trinh

Khi Già

Lãng khách phiêu bồng chẳng sợ gian
Tìm vui cõi tạm đủ yên nhàn
Khi già gió mỏng nuôi bầy lợn
Lúc trẻ trăng tròn dạy lũ ngan
Cả bữa vào phây chờ phú họa
Nhiều hôm lướt mạng khảy cung đàn
Luôn cười thỏa mãn không màng lộc
Nợ trả xong rồi ước sẽ an

Mộng Du Tuyết Trinh

Ươm

Nay già sức cũng giảm nhiều thêm
Ngóng ảnh chiều đông lạnh lẽo thềm
Vẫn ước mong chờ thân nghiệp khỏe
Luôn cầu ngỡ được cảnh này êm
Ngày qua mãi nhớ thời xuân trẻ
Bữa đến hoài thương tuổi hạc mềm
Chẳng vọng sang nghèo trong giấc nữa
Ươm dòng kỷ niệm sáng ngời đêm

Mộng Du Tuyết Trinh

Khổ

Mưa dồn dập mãi đổ ngàn cây
Lại trĩu buồn thêm nản chất đầy
Việc chẳng còn lo mòn kiếp xõa
Nghề không phải chịu xót thân gầy
Nằm đêm thổn thức thương người lạ
Sợ cảnh dềnh dang nhớ chỗ nầy
Khắc dạ cho mình kiên nhẫn đổi
Qua rồi bão lụt quyết cùng xây

Mộng Du Tuyết Trinh

Tủi

Cứ sợ niềm thương sẽ chẳng cài
Đâu ngờ cuộc sống mãi đè vai
Vì sao số phận còn bươi trĩu
Rõ biết tình duyên khổ ngập dài
Bởi thiếu chen đời đau ngõ chệch
Do nghèo nghĩ phước hẩm đường sai
Quằn thân tuổi hạc chờ mong đãi
Nặng gánh ngày xưa lỡ tủi lài

Mộng Du Tuyết Trinh

Bọn Lừa Trên Face

Một nhóm chuyên lừa tưởng dễ ăn
Mày chai bụng quỷ xấu như chằng
Bên này vặn hỏi đành lơ thấy
Chỗ nọ câu lời trốn cả chăng
Bọn khốn lười thân vờ nhiễu bởi
Thằng say biếng việc ngỡ tham rằng
Khuyên mầy chịu khó làm nên nghĩa
Mãi để phây làng nói loạn quăng

Mộng Du Tuyết Trinh

Cầu Mong Điều Lành

Phải nhớ con người ngẫm lại ta
Rồi ai cũng chịu cảnh khi già
Đêm nằm mãi tiếc thời xuân lạ
Sáng dậy luôn cầu tuổi vãn qua
Vẫn ước niềm vui cần đủ ạ
Hằng mong hạnh phúc nghĩa thơm mà
Đây là cuộc sống muôn đời cả
Chỉ sợ thân tình mắt đẫm sa

Mộng Du Tuyết Trinh

Rồi Ai Cũng Già

Em rồi cũng chịu xót tình ta
Những lúc nằm đêm sợ phải già
Rõ thấy tàn xinh buồn buổi lạ
Ra thừa hết đẹp tủi ngày qua
Còn chăng tuổi ngọc mơ màng nhá
Trả tất thời gian lãng mạn mà
Nuối mãi khung trời xưa nặng cả
Tâm cằn cỗi ngán giọt sầu sa

Mộng Du Tuyết Trinh

Sợ Rồi

Chỉ một lần yêu đã chán rồi
Không màng ước mộng để cùng đôi
Làng trên cận bản nhiều anh kháo
Bạn hữu gần nhau lắm kẻ bồi
Đắng giọt bao ngày em tủi bão
Chua dòng những lúc chị hờn thôi
Ham gì hạnh phúc mà trông mỏi
Lại phải về sau sẽ khóc đồi

Mộng Du Tuyết Trinh

Mộng Du Tuyết Trinh

Bút lực: 855.3

Trang 1/1968