Chờ

Mưa chiều nhạt cảnh gió hờn lay
Dẫu nhớ càng lo sợ chẳng bày
Ước mãi bao lần chưa được thỏa
Mong hoài buổi tới đã sầu bay
Thầm mơ hợp cẩn vui tròn tháng
Mộng khẽ đoàn viên phải đúng ngày
Chạnh cả đêm nằm Xuân vẫn đó
Nên chờ đón nhạn hãy về say

Mộng Du Tuyết Trinh

Khổ Vì Mưa

Rõ lụy trời âm nản quá rồi
Ôi quần áo rã cảnh người trôi
Môi hồng nụ bé còn run nổi
Ảnh liễu huyền mơ cứ sợ hồi
Gió mãi dâng tràn tê thật khổ
Mưa hoài thấm rải mệt càng hôi
Là đây nhắc nhẹ đừng phân lỗi
Rõ lụy trời âm nản quá rồi

Mộng Du Tuyết Trinh

Nhớ Xưa

Gợi phút giây này giữa tuổi thơ
Tà dương trĩu lối ngả bên bờ
Ve gào trỗi gió hồn ngơ lạ
Ngói vỡ nghiêng chiều dạ vẩn vơ
Đỏ nõn âm thầm chen bạc phếch
Vàng trăng nghiệt ngã chiếu lu mờ
Đây rồi sắc phượng cùng sim nở
Mãi đọng tim buồn để dáng trơ

Mộng Du Tuyết Trinh

Tự Tại

Chẳng vọng đường danh gấm mỹ miều
Mong cầu ý chữ dậy vài chiêu
Vần gieo rạng rỡ lời um tỏi
Gió vẫy bừng tươi luận đủ điều
Trí lại bi buồn theo cảm rõ
Thơ càng hỉ nộ kết dòng phiêu
Đời luôn thỏa mãn từng hôm viết
Vẫn đọng hồn ta thả cánh diều

Mộng Du Tuyết Trinh

Dang Dở Mộng Cũ

Khan tình nghĩa nhạt thấy nhòa sương
Tiếc khoảng ngày xưa những đoạn trường
Bởi đá đau mòn, ta vẫn lụy
Do hồng dễ thắm, kẻ còn vương
Đèn chong tưởng dáng tìm phương mộng
Sáng đợi người qua trải ngõ đường
Mỗi độ xuân về thương lối ngả
Nên hồn lặng lẽ ở hàng dương

Mộng Du Tuyết Trinh

Hè Về

Chạnh nghĩ bình yên đủ sắc vàng
Ve buồn rả rích giục hè sang
Màu hoa đỏ rực vờn trong gió
Liễu phượng hồng xinh ở gốc bàng
Thưởng áng mây trời thương mộng cũ
Mong ngày hạnh phúc để cùng vang
Đường quê nắng rộn mà tâm tủi
Vọng khúc mùa đi ảo não đàng

Mộng Du Tuyết Trinh

Hè Về

Chạnh nghĩ bình yên đủ sắc vàng
Ve buồn rả rích giục hè sang
Màu hoa đỏ rực vờn trong gió
Liễu phượng hồng xinh ở gốc bàng
Thưởng áng mây trời thương mộng cũ
Mong ngày hạnh phúc để cùng vang
Đường quê nắng rộn mà tâm tủi
Vọng khúc mùa đi ảo não đàng

Mộng Du Tuyết Trinh

Chờ Mong

Lặng lẽ chờ mong ở cuối đàng
Nghe chừng giọng bé vẫy đường sang
Chiều mơ bếp nhỏ vờn trăng lạnh
Gió thoảng bờ xa nhuộm mẫu vàng
Một cảnh hồn xưa nhào mấy chữ
Bao lời ý cũ rụng từng trang
Thuyền ai quạnh quẽ ngồi ươm nhớ
Khói nhạt vừa rơi giữa bản làng

Mộng Du Tuyết Trinh

Phố Nhỏ Quê Tôi

Công Tum suối biếc chảy la đà
Nắng trải êm đềm sắc mượt xa
Thác đổ in hình từng bãi đá,
Rừng reo lặng bóng lắm thông già.
Bên sườn gió hát ngàn cây nổi
Dưới sảnh chim kêu vạn lá sà
Thắm đượm hương cà thơm mỗi sớm
Bình an phố nhỏ giữa quê nhà

Mộng Du Tuyết Trinh

Chủ Nhật Buồn

Chiều rơi chủ nhật hắt hiu buồn
Quạnh quẽ thêm rầu chẳng thấy suôn
Quán cũ men sầu cho mảnh cuộn
Đường xa khoảng lặng cuốn mây luồn
Mong hoài buổi mộng nhìn trăng đã
Nhớ mãi hôm về hưởng nguyệt luôn
Dẫu biết người đi lòng nặng mỏi
Trời nghiêng một góc nỗi đau chuồn

Mộng Du Tuyết Trinh

Mộng Du Tuyết Trinh

Bút lực: 882.3

Trang 1/2305